Chuyện kể từ nhà thôi miên Igor Ledochowski.
Igor kể về trò chơi cùng một nhóm hướng đạo sinh thời thơ ấu.
"Trò gì mà kỳ cục". Tôi sợ hãi tự nhủ, nhưng đã xếp trong hàng rồi, và mọi người cứ đẩy tới. Tôi đâu thể bỏ chạy được.
Phía trước tôi, từng người đầu hàng chạy thật nhanh, mất hút sau lùm cây, và hét vang. Sau đó là im lặng.
Đến lượt tôi.
Chạy thật nhanh vì bị thúc giục (và cũng bởi vì thế đỡ sợ hơn), tôi cũng tông thẳng vào bụi cây, mất hút sau đó
và rơi vào khoảng không.
Tôi hét lên.
Trong những giây chơi vơi trong không trung, tôi chợt nhìn rõ không gian khu rừng này một cách phi thường. Tai tôi nghe rõ tiếng thác rì rào từ cách đó rất xa, những tiếng sột soạt khả nghi từ một bụi rậm, tiếng chim chí chách. Không gian bỗng nhiên trong vắt và sáng sủa lạ thường... Mọi thứ như phim quay chậm, rõ nét, mang một vẻ đẹp gần như thần thánh.
Bịch! Tôi rơi xuống nệm lá rất dầy rất êm đã được chuẩn bị bên dưới, không hề xây xước.
Nhiều năm đã trôi qua kể từ chuyến đi chơi cùng đoàn hướng đạo sinh năm đó, nhưng tôi không bao giờ quên những giác quan của mình đã được mở rộng ra như thế nào.
Chuyện kể từ Heinrich Harrer
(trích Bảy năm ở Tibet, 1997)
Dalai Lama (khi ấy còn là một thiếu niên) không ngủ được, thức dậy giữa đêm vì cơn ác mộng: quê nhà của ngài bị tấn công, cả gia đình bị thảm sát. Đành trò chuyện cùng Heinrich, anh chàng da trắng điển trai, kiêu ngạo, cô độc kỳ lạ, đã bị số phận hành hạ và quẳng đến nơi này.
- Tôi không ngủ được. Kể chuyện tôi nghe nào, Heinrich. Kể chuyện anh leo núi đi.
- Nghe chuyện tôi thì ngủ nhanh lắm đó. Tôi kể chuyện thì chính tôi cũng chán cơ.
- Nói tôi nghe, anh thích gì khi leo núi?
- Là sự đơn giản đến vô cùng. Tôi thích điều đó. Khi anh đang leo, tâm trí anh trong suốt và tự do, không còn mây mờ gì che phủ. Anh tập trung. Và đột nhiên, ánh sáng trở nên rạng rỡ hơn, âm thanh sâu thẳm hơn, và lòng anh chợt ngập tràn cảm nhận sâu xa rằng sự sống hiện diện nơi đây. Ngoài leo núi ra, cảm nhận ấy tôi chỉ được thấy duy nhất ở một khung cảnh khác.
- Là gì thế?
- Khi ngài hiện diện bên tôi.
Chuyện kể từ Guy Corneau
(nhà tâm lý trường phái Jung, tác giả Tình yêu hạnh phúc có tồn tại?)
Trong một khoảnh khắc, hãy yêu thương hết lòng một cái cây, hoặc một bông hoa. Yêu nó tha thiết, chẳng cần biết nó hoàn hảo hay không, có đạt chuẩn về cái đẹp mà bạn đặt ra hay không, chẳng trông đợi nó làm gì cho bạn, cũng không bám víu vào nó như kiểu phải sở hữu, phải vẽ lại, phải chụp hình, cũng chẳng thầm thì trò chuyện gì, dù là vài lời lãng mạn theo kiểu tán dương, cảm tạ hay hẹn hò sẽ chẳng bao giờ quên nhau...
Hãy mặc kệ tâm trí một tí, trong một khoảnh khắc thôi. Không nghĩ, mà yêu. Yêu say sưa cuộc đời này, và cái cây, và bông hoa trước mặt bạn. Hôn nó.
Lặng yên mà xem trong giây phút đó, cảm nhận của bạn về ánh sáng, mùi hương... sẽ khác đi như thế nào.
Mỗi ngày vài phút. Chẳng mấy chốc, bạn sẽ không muốn sống khác đi nữa.
Bạn sẽ muốn mình thường xuyên yêu được cuộc đời này như vậy.
Những nhảm nhí của cái tôi, những giới hạn ba trợn của cuộc đời này về những điều bạn nên làm và có thể làm... đều chỉ còn là điên khùng. Bạn sẽ bước qua, nhẹ nhàng, như không.
Comentarios