Vẫn nhận thức được mình là con Sóc với các đặc tính của loài sóc nhưng không hiểu sao sóc thấy mình đang bị kẹt cứng trong hố đất tối tăm này, các kỹ năng để thoát khỏi cái hố này là kỹ năng của loài chồn, sóc cố gắng và cảm thấy mình như con chồn mà lại rõ ràng mình là sóc...
Nhảy lên, nhảy xuống và bất lực mỗi phút giây để lao ra khỏi đây, vẫn thất bại. Sóc thấy, cái hố đất này có lẽ ngày càng rộng hơn, tối hơn. Sóc càng cố gắng đẩy lên, thoát ra thì có vẻ như mọi thứ càng trở nên bế tắc. Bằng tất cả năng lực của sinh tồn, sóc vẫn tiếp tục hành trình này, miệt mài, sợ hãi nhưng không còn con đường nào khác thì phải. Sóc thấy, mình chỉ có mỗi một hành động làm đi làm lại là nhảy lên và tiếp tục nhảy lên. Sóc làm nó nhiều đến mức trở thành một phản xạ mà không biết cuối cùng mình làm điều này để làm gì... chỉ biết rằng, chừng nào còn thở, sóc nhảy. Vậy thôi.
Bạn thỏ trắng quan sát bạn sóc từ trên mặt đất, trong lòng có một kết nối và tình thương vô hạn. Sự tĩnh lặng của bạn thỏ và ánh mắt đầy yêu thương chợt làm Sóc dừng lại. Không hiểu sao, Sóc thấy mình lúc này mệt nhoài, sóc chợt nhận ra, mình đã không còn sức lực nào dành cho việc nhảy khỏi cái hố này. Và quan trọng hơn, vì sao và từ bao giờ, nhảy khỏi hố trở thành mục tiêu cả đời của mình nhỉ? Sóc tự hỏi.
Sự tĩnh lặng và ánh mắt yêu thương của bạn thỏ trắng gửi đến cho Sóc, dẫn dắt Sóc đi theo góc kia của miệng hố, Sóc thấy bầu trời xanh và cánh chim đại bàng trắng muốt. Đại bàng bay cao và mạnh mẽ, từng lần vỗ cánh như là một dải sáng màu tím óng ánh bao quanh.... Sóc cảm thấy thật thoải mái, thật thư giãn, thật bình an.
Có một sự tĩnh lặng và yêu thương bao quanh Sóc, Sóc thấy có tiếng nói vọng bên tai mình, “Mục tiêu cuộc đời bạn là gì? Vì sao bạn đến với thế giới này?!” Chui cha, Sóc đã lâu rồi chẳng nhớ và nghĩ về điều này, hay là Sóc còn chưa bao giờ biết?!
Sóc nghĩ, “Mục tiêu của mình là leo lên cái cây kia này, hái thật nhiều lá cây, ăn thật nhiều hạt dẻ”. Sóc vui và phấn chấn hẳn lên. “Ủa, vậy sao từ lâu rồi mục tiêu duy nhất của mình lại là nhảy khỏi cái hố này nhỉ”!
Điều gì đó chợt loé sáng trong suy nghĩ của Sóc. Sóc chợt thấy phút giây này, toàn cơ thể của mình chìm vào trong ánh sáng màu tím dịu dàng, lung linh. Sóc nghĩ, mình muốn là cá, lập tức Sóc cảm thấy được hơi thở và cảm giác mơn man của làn nước xung quanh mình, sóc bơi lội vẫy vùng. Thật hạnh phúc. Sóc thầm ước mong, mình muốn có thêm đôi cánh, ohhh, đôi cánh xuất hiện và Sóc dang đôi cánh bay cao trên cả khu rừng nơi Sóc sinh sống, thật rộng lớn và tuyệt đẹp. Sóc chưa bao giờ được biết về cả khu rừng này lại rộng lớn và tuyệt đẹp đến thế. Sóc cảm nhận từng hơi thở của những loài cây, các con côn trùng, của gió và đất. Đột nhiên, sóc cảm nhận được việc mình có mặt ở đây bởi mình còn có sứ mệnh của việc gieo hạt....
Cái hố biến mất, Sóc nhắm mắt lại, mỉm cười, và cảm nhận phép màu của sự sống....

Comments